Chương 64
“Ân, là đại ca nhị ca và Dương Điền.”
Phương Hàn gật đầu, năm nào cũng là bốn người uống rượu thưởng hoa nở. Năm nay ngoài Vũ nhi còn thêm Minh thái tử coi như rộn hơn mọi năm.
Hoàng Phủ Nguyệt nghe vậy, nàng cắn cắn môi không biết nói thế nào, bỗng nhiên nàng cất tiếng, thanh âm dịu dàng. Từ lúc nàng đến, có lẽ vì quá e ngại thỉnh thoảng lén nhìn Phương Hàn cũng không nói lời nào cho nên ba người gần như quên mất sự tồn tại của nàng.
“Vương gia, ta có thể cùng tham dự được không?”
Nàng vừa cất tiếng, ba người cùng ngạc nhiên. Phương Hàn và Phi Vũ ngạc nhiên vì hai người quên mất sự tồn tại của nàng còn Hoàng Phủ Minh lại ngạc nhiên vì không ngờ muội muội mình lại nói ra lời này. Vị muội muội này tính tình dịu dàng, hay e ngại người là, lần này nếu không phải phụ hoàng bắt buộc nàng cũng chẳng ra ngoài chứ không nói đến chuyện chủ động. Hắn nhếch khóe miệng, đúng là một chữ ái khiến người ta không thể nào dự đoán.
Phương Hàn hơi lắc đầu khiến khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Phủ Nguyệt ảm đạm. Nếu như lúc này là người khác thì chắc chắn sẽ không nhiều lời đáp ứng yêu cầu của nàng, một nữ nhân như vậy có ai mà không thương. Rất tiếc là người ngồi bên cạnh nàng lại không phải nam nhân như thế.
“Công chúa không cần hiểu lầm, nếu như công chúa muốn đi ta cũng không ngăn cản chỉ là đêm đó chúng ta toàn là nam nhân uống rượu, lời nói cũng không phải lúc phẩm trà cho nên không thích hợp cho công chúa tham dự.” hắn dừng chút rồi thêm “nếu công chúa không ngại nghe những từ ngữ không đứng đắn thì công chúa cứ đến.”
Nam nhân uống rượu, lời lẽ lung tung có khi thô tục thoát ra, ai biết đang nói cái gì. Hắn nhớ năm ngoái sau khi tỉnh rượu Tống lão nói mà hắn trợn mắt há hốc mồm, phải nói là rượu vào lời ra, cái gì cũng nói được không chút kiêng nể. Ba huynh đệ hắn còn đỡ, cái tên Dương Điền đúng là say không nể mặt ai, đến hoàng thượng hắn còn đem ra hồ lộng. Nếu mà nữ nhân như Hoàng Phủ Nguyệt đến chỉ sợ sẽ gây cho nàng ta ám ảnh luôn.
“A, nếu vậy thì ta cũng không miễn cưỡng.”
Nàng tuy nói vậy nhưng khuôn mặt hiện rõ thất vọng, bất quá ai quản nhiều như vậy làm chi. Hoàng Phủ Minh cũng thấy không nên để muội muội mình đi, nam nhân tụ tập chứ không phải tiệc rượu bình thường.
Trong lúc Phương Hàn nói đã chuẩn bị tiệc rượu mời hai người đi dùng thì Tống lão bước vào, hắn đi đến cạnh Phi Vũ, giọng điệu trầm ổn không thiếu mất cung kính.
“Chủ nhân, có người gửi tín cho người.”
Phi Vũ hơi nhướn mày, ai gửi tín cho hắn. Đưa tay ra nhận lấy, thấy có ấn kí, Phương Hàn bên cạnh nhíu nhíu mày.
“Mặc Thủy?”
“Ân.”
“Sao hắn lại gửi tín cho Vũ nhi?” thanh âm lộ vẻ hiếu kì nhưng cũng không bớt chút hờn giận. Hắn biết bản tính của Vũ nhi mà, thích trêu cợt hơn thế Mặc Thủy lại gợi cho y hứng thú.
Phiêu liếc mắt người bên cạnh mình, ăn dấm, hắn làm cái gì mà ăn dấm chứ. Việc này còn không phải liên quan đến y. Không thèm trả lời câu hỏi của Phương Hàn, Phi Vũ mở tín ra, lướt qua một lần trong tín ghi duy nhất một dòng “Muốn biết đến gặp ta.”
Khóe miệng Phi Vũ vừa kéo lên, trên môi nở nụ cười mấy phần nguy hiểm. Muốn chơi hắn, không có cửa đâu, Mặc Thủy vẫn còn non lắm. Muốn đấu với hắn thì nên tu thêm mấy kiếp nữa đi hừ hừ. Đột nhiên nghĩ đến chuyện vừa rồi Phương Hàn nói, khóe môi Phi Vũ hiện lên một nụ cười tà ác, có kế hoạch.
Phương Hàn nhìn nụ cười đọng trên khóe miệng của Phi Vũ mà đột nhiên thấy thương thay người nào đó, hình như rất thích bị ngược đãi thì phải, lần thứ mấy rồi nha. Hoàng Phủ Minh thì khỏi nói, hắn vẫn quan sát Phi Vũ, chỉ là nụ cười này sao mà tối tăm quá.
“Lúc nào đi gặp hắn?”
Phương Hàn như không chút để ý mà hỏi. Phi Vũ hơi suy nghĩ sau đó chớp mắt nở nụ cười.
“Mai đi, cũng không phải việc gì quan trọng.” sau đó trong lòng bỏ thêm một câu ‘với người khác’.
Ngay sau đó bốn người cũng không nói chuyện gì nhiều, ăn bữa cơm rồi rời đi. Hoàng Phủ Minh biết mình có có dịp khác nên cũng không quyến luyến, chỉ có Hoàng Phủ Nguyệt buồn rầu, vương gia đến giờ cũng chưa nhìn nàng một cái. Nàng cũng thực hoài nghi, bộ dạng của nàng có phải quá xấu không thể vào mắt của vương gia, không đáng được xem trọng. Bất quá cho dù nàng có suy nghĩ thế nào đi chăng nữa cũng chẳng có kết quả, nói thẳng ra chỉ một chữ “ái”, ngoài đối phương ra còn đâu để ai trong mắt cho nên xấu đẹp không là vấn đề.
Trôi qua một ngày không mấy nhàn hạ, bình minh chiếu rọi, cho dù Phương Hàn có chán ngán có không muốn thì bản thân vẫn phải đi làm việc cần làm. Hắn thầm may mắn, vài ngày nữa thôi hắn không phải tiếp tục việc này để có thời gian bồi Vũ nhi của hắn. Lại nói, hắn thật không thoải mái khi cho Vũ nhi đi gặp Mặc Thủy nhưng mà Vũ nhi muốn hắn nào dám ngăn cản a. Cười có chút tự giễu, từ bao giờ hắn trở thành lo đầu lo đuôi như thế này chứ, thật là, bất quá hắn thích.
Phi Vũ sau khi ăn uống thì bước ra khỏi cửa vương phủ đi tìm Mặc Thủy. Đang đi trên đường bỗng dưng hắn cảm giác kì dị, có người theo dõi. Khóe miệng cong lên một nụ cười không mấy hảo ý, tuy không biết là địch hay bạn nhưng hắn rất chán ghét người khác nhìn chăm chú quản chế mình, hắn không cho phép tồn tại điều đó dĩ nhiên ngoại trừ một người.
Cước bộ đột nhiên tăng tốc, xuyên qua mấy con phố, đi vào mấy ngõ nhỏ rồi đột nhiên Phi Vũ như tiêu thất. Tại nơi tiêu thất đó bỗng nhiên xuất hiện mấy hắc y nhân, bọn họ nhìn nhau, thủ lĩnh của hắc y nhân ánh mắt chợt lóe.
“Tản ra, nhìn thấy lập tức đuổi theo sớm hoàn thành nhiệm vụ chủ tử giao cho.”
Ngay sau đó ngõ nhỏ trở nên vắng lặng như không có ai bước vào đó. Tại cửa của phân đà Vô Tình môn bỗng nhiên xuất hiện một bóng trắng, Phi Vũ đứng ở đó khóe miệng khẽ giương nhìn vào bên trong. Sau đó khẽ nhún chân bay vào trong, hình như từ lúc học khinh công đến giờ hắn thích trò này thì phải, cái cửa không được dùng mấy. Chẳng qua theo lời Phương Hàn, dùng càng nhiều càng thuận lợi.
Đến trước cửa một căn phòng, khẽ đẩy cửa ra nhìn thấy một thân ảnh đang ngồi xem thư tịch. Phi Vũ khẽ cười một tiếng cất lời, người kia cũng ngẩng đầu lên nhíu mày nhìn xem hắn.
“Ta đến rồi”
“Ngươi không thể cho người thông báo sao? Biết lễ nghĩa tối thiểu không hả?” Mặc Thủy nhíu mày nhìn người đi vào, thanh âm mang theo không khoái. Từ bao giờ Vô Tình môn của hắn như là nơi dạo chơi của y vậy trời.
Phi Vũ không thèm để ý, phải nói hắn không hề thấy sự không thoải mái của người kia. Ánh mắt khẽ híp lại, khóe miệng cong cong cười tà ác, lời nói tràn đầy cợt nhả.
“Như vậy, ta thích.”